Đọc tập thơ "Bãi ghềnh Sông Cầu" của tác giả Ngô văn Luyến, ta bắt gặp bài thơ "Đất Làng" ở trang 11,tác giả tặng quê hương Vân Xuyên. Tôi Chu Bá Mọc ngụ cư ở làng Vân Xuyên lâu đời,khi đọc xong bài thơ thấy có nhiều suy ngẫm.Ngay tác giả cũng thốt lên rất bức xúc với mảnh đất quê hương có đất lành chim đậu, có thiên nhiên ưu đãi và có con người cần mẫn ,sống gắn kết bên nhau mà điều kiện canh tác ở thế kỷ 20 này chưa thoát khỏi cái nghèo, vì đồng quê chưa thay đổi cung cách làm ăn mới :
"Thiên nhiên cũng thấu tình đời- Đất làng có thấu lòng người đi xa".
_ Ông Ngô văn Luyến sinh ra và lớn lên trên quê hương Vân Xuyên,khi trưởng thành đi bộ đội chống Mỹ cứu nước. Khi hoàn thành nhiệm vụ Ông vào học trường đại học quốc gia rồi công tác và cư trú tại Hà Nội.Tuy xa quyê nhưng tác giả luôn đau đáu nhớ quê gia giết. Bằng 8 câu thơ mở đầu đã thể hiện tâm trạng yêu quê và nhớ quê, tác giả viết: "Đi xa có dịp về quê- Dạo theo nỗi nhớ dọc đê quanh làng."
"Đồng Chòi, Đống Lấm, Vòng Nang- Bến Đò, Soi Quế, quay sang Án Cường..."
"Mỗi gò, mỗi bãi, mỗi đường- Những là nỗi nhớ khó lường khó đong."
Duyên thầm thì lặn vào trong- Tình riêng lắng kỹ trong lòng càng sâu."
_ Thời thơ ấu của tác giả cũng đã từng gắn kết với mảnh đất Vân Xuyên, thấy đất và người luôn cần mẫn đưa thâm canh tăng vụ, đẩy sản lượng nông nghiệp tăng năng xuất giúp cho đời sống sung túc hơn, tạo thành một làng quê đầm ấm trù phú
."Quê mình hạt đất siêng năng- Năm mấy vụ lúa lại tăng vụ mầu".
"Sớm khuya mưa nắng dãi dầu- Lá lành lá rách, bí bầu có nhau".
Thế rồi tác giả còn cảm nhận thấy trên đồng quê mình thủa ấy mà người đại diện bảo vệ đồng quê lại là "chàng Tễu rơm" : "Trên cây chim hót rộn ràng- Dưới đồng vắng vẻ mấy chàng Tễu rơm"
_ Nay tác giả về quê lại vẫn bắt gặp cái cảnh xưa trên đồng quê mình. Cái người đại diện cho trí tuệ ngự trị ở làng quê mình bấy lâu nay vẫn đứng đó : "Lớn lên đi khắp đất trời- Nay về thấy Tễu không rời ruộng dưa".
Tác giả còn vạch rõ: "Áo sờn khuy, giải không đơm- Nón mê, cờ rách nên cơm cháo gì".
Đoạn cuối bài thơ, tác giả muốn gửi gắm lời vàng ý ngọc về quê muốn tháo gỡ nhanh những tư tưởng thủ cựu cũ, hướng làm theo chân lý mới của thế kỷ 21:
"Đời người mấy nỗi già nua- Bấy nay Tễu vẫn như xưa chẳng già".
"Mưa phùn mờ phủ xa xa- Bởi nàng bân chậm, tháng ba lạnh trời".
"Thiên nhiên cũng thấu tình đời- Đất làng có thấu lòng người đi xa".
KẾT LUẬN: Bài thơ "Đất Làng" của tác giả Ngô văn Luyến là lời tâm huyết với quê hương, đem cảm nghĩ trong sáng, muốn quê mình mau chóng đổi mới cung cách làm ăn để vươn lên và giữ gìn danh thơm của làng Vân Xuyên mà Ông Cha ta Vun đắp để lại bao đời nay. Nói đến quê xưa lại nhớ đến lũy tre bao bọc quanh làng, nay dã phá bỏ lũy tre xưa mà đã thay bằng tường rào kiên cố.Tác giả cho rằng quê mình còn lạc lõng,vẫn còn hình ảnh chú Tễu với nón mê hình nộm,việc này mà đồng lòng thì cũng tháo bỏ Tễu ra khỏi làng.
Tác giả chuyền cảm bằng 34 câu thơ thể lục bát. Lời thơ mượt mà, câu chữ được tu từ đắt giá, niêm luật,vần điệu chặt chẽ. Câu 6 nêu vấn đề, câu 8 bổ nghĩa và nâng bổng cho ý thơ cất cánh:
"Bãi trám cành lá rì rào- Lời xưa ngân vọng ngọt ngào đó chăng."
Xin chân thành cảm ơn bạn đọc !
Vân Xuyên ngày 15/12/2016
Chu Bá Mọc
Thứ Tư, 14 tháng 12, 2016
Thứ Hai, 12 tháng 12, 2016
hội thảo bài thơ " đất làng" của TG Ngô Luyến
(kính tặng quê hương Vân Xuyên. )
Đi xa có dịp về quê
Dạo theo nỗi nhớ dọc đê quanh làng
Đồng Chòi, Đống Lấm, Vòng Ngang
Bến Đò, Soi Quế, quay sang Án Cường.
Mỗi gò, mỗi bãi, mỗi đường
Những là nỗi nhớ khó luường khó đong
Duyên thầm thì lặn vào trong
Tình riêng lắng kỹ trong lòng càng sâu.
Đây là bãi cỏ chăn trâu
Kia cánh đồng trũng, bèo dâu ngày nào
Bãi trám cành lá rì rào
Lời xưa ngân vọng ngọt ngào đó chăng
Quê mình hạt đất siêng năng
Năm mấy vụ lúa lại tăng vụ màu
Sớm khuya mưa nắng dãi dầu
Lá lành lá rách, bí bầu có nhau.
Nữa là bãi đỗ bãi rau
Luống lồ đều đặn thưa mau hàng hàng
Trên cây chim hót rộn ràng
Dưới đồng vắng vẻ mấy chàng tễu rơm.
Áo sờn khuy, giải không đơm
Nón mê, cờ rach nên cơm cháo gì
Nhớ ngày còn tuổi thiếu nhi
Đuổi chim bới đỗ những khi mưa phùn
Đàn chim ngốc sợ chú nùn
Ta thì áo mỏng rét run cả người
Lớn lên đi khắp phương trời
Nay về thấy Tễu không rời ruộng dưa.
Đời người mấy nỗi già nua
Bấy nay Tễu vẫn như xưa chẳng già.
Mưa phùn mờ phủ xa xa
Bởi nàng Bân chậm, tháng ba lạnh trời
Thiên nhiên cũng thấu tình đời
Đất làng có thấu lòng người đi xa./.
Đi xa có dịp về quê
Dạo theo nỗi nhớ dọc đê quanh làng
Đồng Chòi, Đống Lấm, Vòng Ngang
Bến Đò, Soi Quế, quay sang Án Cường.
Mỗi gò, mỗi bãi, mỗi đường
Những là nỗi nhớ khó luường khó đong
Duyên thầm thì lặn vào trong
Tình riêng lắng kỹ trong lòng càng sâu.
Đây là bãi cỏ chăn trâu
Kia cánh đồng trũng, bèo dâu ngày nào
Bãi trám cành lá rì rào
Lời xưa ngân vọng ngọt ngào đó chăng
Quê mình hạt đất siêng năng
Năm mấy vụ lúa lại tăng vụ màu
Sớm khuya mưa nắng dãi dầu
Lá lành lá rách, bí bầu có nhau.
Nữa là bãi đỗ bãi rau
Luống lồ đều đặn thưa mau hàng hàng
Trên cây chim hót rộn ràng
Dưới đồng vắng vẻ mấy chàng tễu rơm.
Áo sờn khuy, giải không đơm
Nón mê, cờ rach nên cơm cháo gì
Nhớ ngày còn tuổi thiếu nhi
Đuổi chim bới đỗ những khi mưa phùn
Đàn chim ngốc sợ chú nùn
Ta thì áo mỏng rét run cả người
Lớn lên đi khắp phương trời
Nay về thấy Tễu không rời ruộng dưa.
Đời người mấy nỗi già nua
Bấy nay Tễu vẫn như xưa chẳng già.
Mưa phùn mờ phủ xa xa
Bởi nàng Bân chậm, tháng ba lạnh trời
Thiên nhiên cũng thấu tình đời
Đất làng có thấu lòng người đi xa./.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)